top of page

 

 

 

 

 

 

 

 

 

July 26-2017

Hành thiền là một tiến trình thay đổi những gì đi vào tâm thế gian bằng con mắt bởi những gì đi vào tâm thế-gian bằng sự quán sát bởi tâm biết đơn thuần. Thị giác là cội nguồn của sự vô-minh trên cỏi đời nầy: cái thấy bằng con mắt đánh lừa cái tâm thế-gian, cái thấy tạo sự lầm lẩn là cái thân nầy có bản chất cố định thường hằng. Sự quán sát bằng tâm biết đơn thuần làm lộ ra sự sinh diệt, thay đổi trong từng sát na của cái thân và mọi pháp  hữu vi.

 

 

 

 

 

 

July 21-2017

 

Trong thiền Bốn Lảnh Vực Quán Niệm, quán hơi thở như thế nào ?

Câu hỏi trước tiên là: " có tác-ý khi thở hay không?"

Câu trả lời là : có và không.

Có - Nếu hiểu tác-ý là sinh khởi có ý thức trong nảo để phát khởi điều khiển một hành-động thì khi hành giả quán-sát hơi thở ít nhiều lúc mới tập đã chủ-động thở ra thở vào. Điều nầy là việc làm không đúng trong khi hành thiền BLVQN nhưng nó vẫn xảy ra cho người mới tập. Chúng sinh có thể chủ động thở vào thở ra: như vậy là có tác-ý.

Không - Nhưng chúng-sinh không thể tự mình ngừng thở: hơi thở vào đã tạo điều kiện đủ cho sự sinh-khởi của hơi thở ra dù chúng-sinh có muốn hay không muốn. Sự thở đó được điều khiển bởi một trung-tâm trong nảo bộ dưới tầng ý thức, tương-tự như sự đập của tim, hoàn toàn không do tác-ý: như vậy là hơi thở không do tác-ý.

Vậy khi tâm biết đơn thuần phát -triển vững chắc, loại bỏ được cái tôi: tôi thở; thì sự quán hơi thở sẽ dần dần cho thấy tính tự động của cái thân trong hơi thở: cái thân tự thở vì nó có nhu cầu thở để sinh-tồn. Sự quán-sát và hiểu nầy sẽ giúp xóa dần cái ngả: tôi thở, một hoang-tưởng ăn sâu trong tâm. Khi nhận ra rồi thì bắt đầu chú tâm quán-sát sự hình thành những áp-lực do thở vào tạo điều kiện cho sự thở ra và ngược lại để thấy sự vận-hành của cơ duyên nhân-quả. Đó là quán pháp. Quán pháp rất hữu ích cho sự khái sáng cái "hiểu" về vô ngả.

 

 

 

July-10-2017

Chánh suy-tư đóng một vai-trò quan-trọng trong quá-trình hình thành những "hiểu-biết" trong thiền Vipassana. Thế nào gọi là chánh suy-tư? Chánh suy-tư có được khi sư suy-tư dựa vào sự quán-sát diển-biến đang diễn ra của đối-tượng đang được quán-sát để suy-tư. Chánh suy-tư cũng là đối-tượng của sự quán-sát liên tục của tâm biết đơn thuần. Khi ánh sáng của sự quán-sát chiếu dọi đến thì chánh suy-tư cũng diệt đi. Cho nên thường thì chỉ là  một thoáng chánh suy-tư nhưng dấu ấn của nó sẽ góp phần vào sự hình thành những "hiểu-biết" và những trí-huệ nho nhỏ.

 

 

 

July 2-2017

 

Xúc-chạm của không khí vào ra nơi khóe muĩ đến với xúc-giác, tiếng chim hót đến với thính-giác, mùi hương đến với khứu giác....cái thân có năm giác-quan khác nhau để tiếp nhận. Riêng sự trổi dậy của một ký-ức, sự sinh-khởi của một ý-nghĩ thì cái thân không có giác-quan nào để tiếp nhận. Khi hành-thiền, chú tâm quán-sát sự sinh-khởi của ký-ức, suy-nghĩ thì sẽ nhận ra cái giác-quan thứ sáu nầy: "giác-quan tỉnh-thức". Sự tỉnh-thức sâu-sắc sẽ nhận biết suy-nghĩ, hồi-ức. Không khác mấy với lổ tai nhận biết âm thanh. Khác với năm giác-quan thuộc thân: mắt, tai, muĩ, lưỡi và da luôn luôn có mặt, "giác-quan tỉnh-thức" là một giác-quan thuộc tâm. Với người không có kỹ-năng thiền, giác-quan nầy dễ dàng bị suy-nghĩ, hồi-tưởng và cảm-thọ vượt qua để dành quyền kiễm-soát dẫn dắt tâm. Vi thế, người không có kỹ-năng thiền sống và hành-động, cảm nhận theo sự dẫn dắt của suy-nghĩ và hồi-tưởng. Với công-phu thiền Bốn Lãnh Vực Quán-Niệm, sự tỉnh-thức dần dần chiếm lỉnh vị -trí trong tâm, sự tỉnh-thức trở thành như một giác-quan để nhận biết sự sinh-khởi của suy-nghĩ, hồi-tưởng. Khi bị nhận diện, những hoạt động nầy sẽ mất đi tác-dụng điều-khiển tâm và tàn lụi đi. Trên cơ sở của giác-quan nầy (chánh niệm), những hoạt-động của tâm sẽ hình thành : chánh-kiến, chánh suy-tư, chánh định....  

 

 

Oct.26-2016

 

Sáng nay ngồi thiền ngắn hơn chỉ có 60 phút. Một cảm nhận tuy chưa xác định được là đúng sai như thế nào nhưng đã đem giờ ngồi thiền sâu hơn, lắng đọng hơn: nhận diện rỏ hơn cái sát na hiện tại, và focus trên cái sát na hiện tại đó. Lúc đó các pháp hữu vi đến đi, đến đi. Trong cái lắng đọng do chìm sâu trong cái sát na hiện tại đó thì dùng tư duy để nghĩ xem cái biết chỉ có mặt khi tiếng động đến hay cái biết không sanh không diệt và tâm đang ở trong trạng thái không sanh không diệt .

 

 

 

Oct.23-2016

 

Một buổi sáng hành thiền tuyệt vời. 90 phút trôi qua nhẹ nhàng, khi chuông reo còn muốn ngồi thêm cho những

experiences sâu đậm thêm chút nữa. Đối tượng thân hiện rỏ cho sự quán sát nhất là vị trí toàn thân được biết liên tục. trên cái biết đó các hoạt động khác của thân tâm liên tục đổi thay như một dòng nước không có bao giờ có một cái gì tồn tại cả. Làm sao đặt một cái tên cho cái dòng nước chảy liên tục đó. Không khí vào ra liên tục. Có ai trong dó không, có cái tên nào cho cái thân đó không. Tâm an tịnh, tuy không sâu sắc nhưng cảm nhận được. Phương cách diệt phiền não hiện rỏ: chỉ cần nhận rỏ phiền nảo là "đối-tượng" thì phiền não chẵng dính vào đâu cả và sẽ tan đi như mọi hiện tượng khác đang đến và sẽ tan đi. Cần thời gian, cần lặng sâu hơn trong nước mới thấy được á lực của nước. Ớ trên mặt nước thì chỉ hiểu là có áp lực nhưng không thật sự biết áp lực nước ra sao. 

 

 

October19-2016

 

90 phút hành thiền sáng nay không tốt lắm. Những phiền nảo vẫn xuất hiện trong tâm do các hồi tưởng. Làm sao để chế ngự các phiền nảo là điều không dễ dàng. Tuy khi ngồi thiền thì các phiền nảo được nhận diện và quán sát nhưng nó không ra đi. Hiểu rỏ lý do của sự đeo bám của phiền nảo là do tâm vẫn còn hoạt động theo sự điều hành của thế gian pháp nhưng đưa các phiền nảo đó trở thành đối tượng rỏ ràng của sự quán sát thì chưa được vì right view chưa được củng cố vừng chải trong tâm do đó đối tượng và tâm quán sát vẫn còn dính mắc nhau. Khoản nửa giờ sau thì tình trạng có khá hơn, awareness trở nên đơn thuần hơn và chế ngự tâm vững hơn nên phiền nảo bị tách ra làm đối tượng và tự nó ra đi. Cần rất nhiều nhiều thời gian nữa và cần tinh tấn hơn nhiều nhiều nữa. 

 

 

Oct.4-2016

 

90 phút ngồi thiền trôi qua khá êm ả. Có một kinh-nghiệm được ghi nhận:

Tâm biết đơn thuần nhận biết cái sát na ngắn ngủi của hiện tại. Khi cái hiện tại được nhân diện rỏ ràng thì sự sinh diệt

của các đối tượng theo đó mà được thấy rất rỏ, với tốt độ qua đi của sát na hiện tại qua đi. Từ đó nhận ra rằng cái tồn tại lại, không sinh diệt chính là cái biết cái hiện tại đó.

 

 

 

Sept.30-2016

 

Một buổi sáng ngồi thiền êm ả. Nhận ra cái vô minh của chúng sinh là do sự cấu tạo của cơ thể, của năm giác quan mà tạo ra. Khi nghe tiếng chim hót, tai cảm nhận một âm thanh liên tục du dương nhưng thật ra âm thanh có dạng sóng nên không phải liên tục mà ngắt quảng với một tần số rất cao nên tai không nhận ra. Tương tự như vậy với các giác quan khác. Từ sự sai trong cảm nhận đưa đến sự sai trong suy nghĩ và cảm thọ. Làm sao để sửa sự sai lầm đó ?

Chỉ có sự biết đơn thuần và tám chánh đạo, qua quan sát trong khi hành thiền sẽ đưa đến sự "hiểu biết" là con đường duy nhất.  

 

 

 

Sept.29-2016

Sáng nay ngồi thiền 90 phút khá là nhẹ nhàng. Để có thể thấy được sự liên tục thay đổi của các hiện tượng đến với tâm biết thì tâm biết phải không thay đổi, phải có mặt thường trực. Đó là pure awareness. Pure awareness cũng không chứa cái ta, cái ngả trong nó, nên khi đối tượng tiếp xúc với pure awarenss thì không bị phủ cái ta cái ngả lên mình, nhờ đó mà sự quán sát mới cho thấy sự thực tuyệt đối của hiện tượng.

 

 

 

Sept.1-2016

Sáng nay ngồi thiền xong, nhìn tượng đức Phật ngồi trên tảng đá mà thương kính ngài vô vàng, Ngài đã từ bỏ cái thế giới giàu sang vật chất để đi tìm ra chân lý và lưu lại cho chúng sinh con đường để theo dấu chân ngài mà đi theo. Những "understanding" mềm mỏng như sợi tơ trời nhưng có ảnh hưởng sâu xa trong tâm, tạo một cảm nhận là không sợ chết nhưng sợ sa lại vào vòng vô minh của tâm trí.

 

July 31- 2016

 

Sáng nay "hiểu" ra được một điều rỏ hơn và có ảnh hưởng lên số phút còn lại của 90 phút ngồi thiền, điều đó là : điều gì đến và xảy diễn ra trong tâm là hoàn toàn tự nó, do cơ duyên, nhân quả.... "Tôi không có quyền hạn, sắp xếp gì để nó xảy ra cả" . Khi tiếng chuông báo hết giờ, thì cái tác ý vái ba vái đến trong tâm do conditioned đã có sẵn, vái tay vái , không có ai vái cả. Sau đó cái conditioned tập thể dục với các tác ý đến...

Thật ra cái "hiểu" đó đã mơ hồ từ lâu nay thì hơi rỏ nét hơn.

 

 

July 21-2016

 

Sáng nay ngồi thiền hiểu ra được hai điều:

Trong lúc ngồi thiền, hầu hết mọi đối tượng đều là formless, đó là những pháp hữu vi. Khi focus awareness vào các đối tượng nầy sẽ nhận ra bản chất liên tục thay đổi của chúng nhưng thú vị hơn, xuyên qua cái bản chất liên tục thay đổi đó cái hư vô vắng lặng cũng lờ mờ hé lộ.

Điều thứ nhì là các đối tượng đó : suy tư, suy nghĩ, ký ức đó một khi sinh khởi thì sẽ được ưa thích hoặc không ưa thích, chính cái phản ứng tâm nầy của thế gian pháp sẽ cung ứng năng lượng nuôi dưỡng chúng.

 

 

Feb.20-2016

 

75 phút ngồi thiền với nhiều cảm nhận nhưng lại không có cảm nhận nào tả ra được. Pure awareness được duy trì tốt trong giờ thiền nhờ đó mà cái nghe, các xúc chạm các suy nghĩ hiện ra nhưng không có ai trong các hoạt động đó cả. Thấy rỏ sự cần thiết của sự đạt đến pure awareness.Pure awareness sẽ có được khi awareness momentum phát triển. 

 

 

Feb.18-2016

 

Sáng nay ngồi thiền 75 phút từ lúc 3:00 AM, thời gian qua tương đối nhẹ-nhàng. Khi hành thiền hình như awareness chế ngự tâm khá tốt, nhận diện được đối tượng ngay khi vừa sinh khởi. Vì awareness khá đơn-thuần nên ẩn hiện có dấu vết của right view tạo cảm nhận chỉ có cái thân và cái tâm đang ngồi mà không có ai ngồi cả, sự nghe, xúc chạm cũng vậy, chỉ có nghe, có biết xúc chạm nhưng không có ai nghe, biết cả. Sự trông đợi hết giờ như một phản xạ có điều kiện hình thành từ lâu trong quá trình hành thiền cũng xuất hiện trong tâm vài lần, được nhận ra, quán-sát thì chúng biến đi. Nhưng khi đứng dậy thì cái right view không còn rỏ nữa.

Quán sát tác ý, âm thanh và sự mong cho hết giờ được thực hiện chắc chẻ trong hai mươi phút đi trên treadmill. Giử sự biết cái thân đang đi khá tốt. Thấy rỏ là còn cần quá nhiều tập luyện để các cảm nhận sâu sắc hơn. 

 

 

Oct. 9-2015

 

Sáng nay hành thiền có vài cái hiểu đậm hơn một tí về những điều rất bình thường sau đây: Khi ngồi thiền vì có cái tai nên nghe âm thanh, chỉ có cái nghe, không ai nghe hết. Mở mắt ra, chỉ có cái thấy, không ai thấy hết, khi suy nghĩ lên biết có suy nghĩ lên không ai suy nghĩ hết. Nghe thấy suy nghĩ đến và đi, không có làm gì hết chỉ có biết

 

Sept. 25 -2015 

 

Khi tối khó ngủ nên hành thiền nhiều,lúc nửa khuya. Right attitude thật ích lợi : chấp nhận sự mất ngủ nhẹ nhàng. Khi awareness chế-ngự tâm, Right attitude làm bộc lộ Right view: chính nhờ right view: cái thân không ngủ chứ không có ai không ngủ cả đưa đến Right attitude như một sự đương nhiên.

Sáng dậy ngồi thiền awareness chế ngự tâm vững hơn. Có một cảm nhận bình an trong tâm khi các đối tượng đến và liên tục đổi thay trong tâm. Mơ hồ cảm nhận không có gì không thay đổi cả, thay đổi nhanh. Có một cái không thay đổi tạo sự bình an : simple awareness.

 

 

Sept.23-2015 

 

Những ngày qua, việc hành thiền được dễ dàng hơn và sáng tỏ hơn. Vài cảm nhận được ghi nhận: cảm nhận khá rỏ các đối tượng như sự suy-nghĩ với các cảm thọ liên quan chỉ đơn thuần là các đối tượng, các pháp hữu vi. Cảm nhận nầy mơ hồ đem lại cảm giác buông bỏ nhưng không sâu đậm, chỉ nhạt nhòa. Cảm nhận thứ nhì là cái thấy về chính cái bản-chất của đối-tượng: không có bản chất gì hết, chỉ như là sóng nhô lên rồi hạ xuống.

 

 

bottom of page